Thứ Ba, 29 tháng 10, 2013

cầu cân 80 tấn cảm biến kỹ thuật số

Chuyên cung cấp , lắp đặt trạm cân điện tử 80 tấnCầu cân điện tử 80 tấn của chúng tôi :
- Đảm bảo độ bền vựng về kết cấu bởi vì nó được sản xuất tại nhà máy của công ty Cân điện tử Tân Hoàng Mai dựa trên dây chuyền sản xuất và tiêu chuẩn của hãng METLER TOLEDO Mỹ.
- Thiết bị đảm bảo độ chính xác cao, tuổi thọ lâu dài. Cảm biến lực của bàn cân được làm từ hợp kim thép không gỉ. Kết quả cân được phân tích thông qua tín hiệu số của địa chỉ từng vị trí cảm biến lực.
- đội ngũ nhân viên chuyên nghiệp , nhiệt tình sẽ lắp đặt, vận hành thử và hướng dẫn quý khách hàng sử dụng đầy đủ.
- bảo hành 02 năm và cung cấp các giải pháp chống sét tối ưu.
Mọi chi tiết xin liên hệ
Hotline : 0949478588

với đặc thù sử dụng thiết bị kỹ thuật số trạm cân của chúng tôi đảm bảo sẽ mạng lại kết quả chính xác tuyệt đối.

Thứ Hai, 28 tháng 10, 2013

Từ thợ mộc tay trắng thành đại gia nhà cổ triệu đô

Hơn 16 năm kể từ ngày bỏ chốn công sở về làm anh thợ mộc, đến bây giờ tỷ phú Lê Văn Tăng (xã Điện Minh, huyện Điện Bàn, tỉnh Quảng Nam) không ngờ sự liều lĩnh của mình đã cứu hàng nghìn ngôi nhà cổ trước nguy cơ bị xóa sổ trong cuộc “cách mạng” bê tông hóa làng quê.
Không những cứu hàng nghìn ngôi nhà cổ mà ông còn sưu tầm, phục dựng làm vốn cho riêng mình hàng chục ngôi nhà cổ có giá trị. Ông đã bỏ ra 16 năm và mất 200 tỷ vốn đầu tư nhưng những gì mà ông có được còn lớn hơn. Đó là hàng chục ngôi nhà cổ có giá hàng chục triệu USD từ những thứ tưởng như bỏ đi.
nhà cổ, triệu đô, thợ mộc, đại gia
Ông Tăng bên thiết kế phối cảnh nhà hình nơm cao 6 tầng và 4 tầng chuẩn bị dựng
Khởi nghiệp từ cây vàng đi vay
Ông Tăng nhớ lại những năm 1997, nhiều ngôi nhà cổ ở vùng thôn quê được các chủ nhân phá bỏ vì không đủ tiền cũng như không có thợ trùng tu. Để trùng tu 1 ngôi nhà cổ tốn gấp 5-6 lần xây nhà mới bằng bê tông. Chính vì vậy, nhiều chủ nhân nhà cổ tháo dỡ và xây nhà mới bằng bê tông.
Nhìn những ngôi nhà cổ với những đường chạm trổ tinh vi bị tháo dỡ chất đống hư hỏng vì mưa nắng mà lòng ông quặn thắt. "Lúc đó tui chỉ nghĩ nếu mình có tiền mua lại hết những ngôi nhà cổ bị tháo dỡ đem về cất giữ để phục chế nhưng lại không có tiền", ông Tăng nhớ lại thời khốn khó.
Trong ký ức chưa xa của mình, ông Tăng nhớ lại lần liều đầu tiên mà ông bảo là bước đệm đầy hiểm nguy để ông đến với nhà cổ đổ nát và giữ lại cái hồn của cha ông.
nhà cổ, triệu đô, thợ mộc, đại gia
Đó là vào đầu năm 1997, khi bỏ quan về làm thợ mộc, không một đồng vốn lận lưng, ông quyết định mượn 2 triệu đồng tương đương với 1 cây vàng lúc đó về làm vốn mua nhà cổ đổ nát.
Cầm 1 cây vàng mượn làm vốn trong tay, ông Tăng lặn lội vào xã Bình Nam mua ngay ngôi nhà cổ của một người dân tháo bỏ với giá 1 cây vàng rồi vận chuyển đưa về nhà trùng tu sửa chữa.
Sau hơn 3 ngày đưa ngôi nhà cổ về lắp ráp và phục dựng ngay trước sân nhà, lập tức có 3 người đi xe ôtô đến nhà buổi sáng trả giá mua lại ngôi nhà cổ cũ giá 6 triệu đồng, tui lắc đầu không bán.
“Đến chiều họ quay trở lại trả 12 triệu, tui cũng lắc đầu. Đến sáng hôm sau họ quay lại đưa giá 28 triệu, lúc đó tui toát mồ hôi vì không nghĩ căn nhà cổ đổ nát này lại cao giá như vậy và gật đầu bán”, ông Tăng kể.
Thắng lớn từ căn nhà cổ đầu tiên ông mua với giá 2 triệu đồng, tương đương 1 cây vàng thời đó, khi đem về phục dựng và bán lại lời hơn 26 triệu đồng tương đương 11 cây vàng. Có vốn, ông Tăng bắt đầu công cuộc săn tìm nhà cổ đổ nát mua về phục dựng và trùng tu.
Nhớ lại cái ngày đầu tiên đến với nhà cổ, ông Tăng vẫn không thể nào quên khi lần đầu tiên bỏ quan về nhà dựng xưởng thợ mộc với 2 người thợ cùng làng và sau đó 1 năm ông đã có hàng chục người thợ mộc với đôi tay tài hoa của các làng nghề mộc truyền thống trong vùng quy về dưới trướng.
Gia tài triệu USD
Ngoài mua những ngôi nhà cổ đổ nát về trùng tu phục dựng, đội quân của ông Tăng bắt đầu nhận những hợp đồng trùng tu những ngôi nhà cổ cho các đại gia trong Nam ngoài Bắc.
Mãi đến bây giờ ông vẫn còn nhớ như in lần đầu tiên nhận hợp đồng trùng tu ngôi nhà cổ cho đại gia Quốc Thắng của thương hiệu gạch nổi tiếng Đồng Tâm, rồi hợp đồng trùng tu phục dựng những ngôi nhà cổ cho họa sĩ Sỹ Hoàng ở TP. HCM vào năm 2000 và hàng loạt ngôi nhà cổ cho hãng cà phê của ông chủ Trung Nguyên, Đắk Lắk.
Hỏi ông kỷ niệm nào trong những ngày đầu phục dựng và trùng tu nhà cổ làm ông nhớ nhất,  không chút suy nghĩ, ông kể đó là vào năm 2000 khi nhận hợp đồng trùng tu ngôi nhà cổ cho họa sĩ Sỹ Hoàng tại số nhà 36-38 Lý Tự Trọng, TP. HCM.
nhà cổ, triệu đô, thợ mộc, đại gia
Đó là ngôi nhà cổ bằng gỗ 4 tầng theo kiến trúc Pháp đã xuống cấp. Nhận trùng tu nhưng lo vì sự khó tính của chủ nhân căn nhà là họa sĩ Sỹ Hoàng. Cuối cùng sau hơn 1 năm với hơn chục người thợ tài hoa của các làng mộc Kim Bồng, Vân Hà, căn nhà cổ 4 tầng hoàn thiện giữ đúng nguyên bản và họa sĩ Sỹ Hoàng gật đầu cảm phục.
Hơn 6 năm sau, từ anh thợ mộc, ông Tăng gần như thống lĩnh trong lĩnh vực trùng tu phục dựng nhà cổ từ trong Nam ra Bắc và cuối cùng vào năm 2002, ông thành lập DN để chuyên kinh doanh nhà cổ.
Với số vốn 2 triệu đồng tương đương 1 cây vàng ban đầu từ năm 1997, hơn 15 năm sau ông Tăng đã có trong tay hàng chục căn nhà cổ, có giá trị hàng chục triệu USD.
Nhớ lại ngày đầu gian khó, ông Tăng bảo: "Hình như đó là cái duyên, cái nghiệp đã khiến tui đến với nhà cổ, và bây giờ tui ăn, ngủ với nhà cổ. Nhờ vậy mà hàng nghìn ngôi nhà cổ từ trong Nam ra Bắc và cả Quảng Nam - Đà Nẵng được phục dựng giữ lại cái hồn của cha ông. Nếu không kịp thời, chắc chắn nhiều ngôi nhà cổ sẽ đổ nát biến thành củi".

Chủ Nhật, 27 tháng 10, 2013

Nỗi lòng người chồng tìm xác vợ bị bác sĩ ném

"Biết tìm em nơi đâu, giữa chốn nước mênh mông này", anh Nguyễn Hữu Huy, chồng nạn nhân Lê Thị Thanh Huyền đã thốt lên như vậy trưa nay 26/10 trên dòng sông Hồng mênh mông nước, sau rất nhiều nỗ lực tìm kiếm mà vẫn chưa có kết quả.

Mệt mỏi sau 5 ngày liên tục ngược xuôi, lênh đênh trên thuyền để tìm kiếm thi thể của chị Lê Thị Thanh Huyền, ánh mắt của anh Nguyễn Hữu Huy như dại đi. Tuy nhiên, anh bảo rằng dù mệt mỏi và vất vả đến đâu, anh và người thân vẫn cố gắng tìm kiếm.
Nỗi lòng người chồng tìm xác vợ bị bác sĩ ném
Anh Nguyễn Hữu Huy, chồng chị Huyền, ngoài cùng bên phải, đang trên thuyền tìm kiếm thi thể vợ trưa 26/10
Theo anh Huy, từ chiều 22/10, ngay sau khi biết tin bác sĩ Tường vứt xác vợ xuống sông Hồng, anh đã lập tức cùng người thân thuê thuyền đi tìm kiếm.
“Suốt ngày lênh đênh trên thuyền với bánh mì lót dạ. Mà tôi cũng còn lòng dạ nào để ăn nữa đâu” - anh Huy chia sẻ.
Tuy nhiên, đến nay, sau rất nhiều nỗ lực của cả hai bên nội, ngoại; sự giúp đỡ của chính quyền các cấp, bệnh viện Bạch Mai thuê thợ lặn... nhưng vẫn chưa có kết quả. Niềm tin vẫn có. Niềm hy vọng vẫn còn. Nhưng thực sự anh Huy cảm thấy bất an.
“Mình thực sự cảm thấy rối bời và cảm giác càng ngày càng đi vào ngõ cụt và mông lung quá. Sông thì dài, rộng mênh mông” - anh Huy thở dài.
Việc tìm kiếm vẫn đang được gia đình nỗ lực triển khai
Việc tìm kiếm vẫn đang được gia đình nỗ lực triển khai
Cực khổ đến mấy anh cũng chịu được nhưng anh thực sự trăn trở. “Tôi cứ bán tín bán nghi, không biết vợ tôi có nằm dưới dòng sông này thật hay không, hay ông ta (bác sĩ Nguyễn Mạnh Tường - PV) lại chia năm xẻ bảy vợ tôi ở nơi nào” - anh Huy đau khổ nói.
Anh Huy cho biết anh đã đi dọc sông Hồng, đi rất xa hàng trăm km về phía dưới hạ lưu nhưng vẫn không có thông tin gì về vợ.
“Nếu có thông tin về xác chết ở bất cứ đâu thì chúng tôi vẫn sẽ tới ngay lập tức, kể cả lật tung từng ngọn cỏ, bới từng mớ rác ở hai bên bờ sông Hồng tôi cũng sẽ làm. Nhưng đến nay, vẫn chưa có thông tin nào cả. Tôi mông lung lắm. Biết tìm vợ tôi nơi đâu giữa chốn mênh mông này” - anh Huy đau khổ.
Rất đông người dân đến chia sẻ, mong sớm tìm được xác chị Huyền
Rất đông người dân đến chia sẻ, mong sớm tìm được xác chị Huyền

Sáng 26/10, sau lễ cầu siêu, anh Huy cùng 1 thợ lặn đi ra khu vực được cho là bác sĩ Tường đã vứt xác vợ mình để xác định lại vị trí để chuẩn bị lặn tìm kiếm xác.
Trời se lạnh, sóng vẫn vỗ nhè nhẹ trên sông nước mênh mông. Dòng người vẫn tiến về bến sông dưới chân cầu Thanh Trì để chia sẻ và nguyện cầu cho anh Huy sớm tìm được xác chị Huyền.
Sức người có hạn, anh Huy đã tiều tụỵ và xanh xao rất nhiều sau 5 đêm trắng để tìm xác người vợ yêu quý của mình.

Thứ Bảy, 19 tháng 10, 2013

mệt mỏi hãy dừng chân chứ đừng quay lại !!

Đừng nhìn về quá khứ. . .
• Nếu nó làm bạn đau. . .!

Loadcell | loadcell QS-A | loadcell ZSFY | loadcell ZEMIC digital
 . . .
Đừng quay về phía sau. . .
• Với kí ức đau thương. . . !
. . . Đừng nên vấn vương. . .
• Những gì đã cũ. . . !
. . .
Hãy cứ từ bỏ tất cả . . .
• Và làm lại từ đầu. . .!
. . . Ngày cũ đã qua rồi. . .
• Ngày mới đang bắt đầu . . .
• Nỗi buồn sẽ qua đi. . .
• Những điều tốt đẹp sẽ lại đến với bạn . . .
 

Thứ Năm, 17 tháng 10, 2013

Nước lũ chạm mái nhà, dân Hà Tĩnh than đói rét

Nước lũ chạm mái nhà, dân Hà Tĩnh than đói rét
TTO - Đến 13g chiều 17-10, mưa lũ ở Hà Tĩnh làm 2 người chết, 2 người mất tích, 3 người bị thương. Các huyện: Hương Sơn, Vũ Quang, Đức Thọ, Hương Khê lũ rút chậm. Các xã hạ lưu thuộc những huyện này ngập nặng.
Nước lũ ở Phương Điền, Phương Mỹ vượt đỉnh lũ 2007, nhiều nhà dân chìm trong nước - Ảnh: Văn Định
Ở huyện Đức Thọ, nước ở các con sông đổ về đã khiến 7 xã ngoài sông Lam cô lập hoàn toàn. Nhiều con đường chìm sâu trong lũ từ 3-4m.
Tương tự, ở huyện Vũ Quang, nước lũ cũng khiến rất nhiều xã ngập nặng như Đức Hương, Đức Bồng, Đức Lĩnh. Toàn bộ học sinh trên địa bàn phải nghỉ học.
VĂN ĐỊNH
------------------------------------
Video về nước lũ miền trung của VTC News:
Lãnh đạo xã Phương Điền cứu trợ người dân - Ảnh: Văn Định
5 người chết, mất tích, hàng nghìn nhà ngập sâu
Hiện nay Hương Sơn còn 29 xã với 12.365 hộ dân, 50 trường học, 12 điểm y tế ngập sâu, 3 nhà bị lũ cuốn trôi, ít nhất 5 nhà sập, 300 hộ bị trôi tài sản, trong đó, hàng chục hộ bị trôi hoàn toàn tài sản trong nhà.
Bà Đặng Thị Hương phải nhoài người từ nóc nhà để nói chuyện với phóng viên do nhà bị ngập - Ảnh: Nguyễn Khánh
Các xã vùng hạ lưu của huyện Vũ Quang vẫn bị chia cắt, cô lập hoàn toàn. Toàn huyện có 6.028 hộ dân bị cô lập và 1.766 hộ bị ngập, 3 nhà dân và hàng chục trâu bò ở xã Hương Quang - nơi xảy ra lũ quét bị cuốn trôi.
Trong khi đó, tại Nghệ An, trên đường đi học về, em Nguyễn Thị Thúy (16 tuổi, học sinh lớp 10, trú tại xã Nam Kim, huyện Nam Đàn, Nghệ An) bị nước lũ cuốn trôi, mất tích.
Trưa 17-10, ông Nguyễn Như Khôi - Chủ tịch UBND xã Nam Kim, huyện Nam Đàn (Nghệ An) cho biết lực lượng tìm kiếm, cứu nạn đang tích cực tìm kiếm em Thúy.
Trước đó, khoảng 11g ngày 16-10, em Thúy cùng 4 học sinh khác đang trên đường đi học về qua cầu Đa Lộc. Khi đi đến cầu, em 4 khác xuống dắt xe qua, còn Thúy chưa kịp xuống thì bị nước lũ cuốn trôi. Khi thấy Thúy bị cuốn trôi, các em học sinh khác đã hô hoán để người dân ra ứng cứu. Tuy nhiên, do nước lũ dâng cao và chảy xiết khiến việc tìm kiếm gặp nhiều khó khăn.
Ông Khôi cho biết thêm chiều hôm qua và sáng 17-10, cơ quan chức năng đã huy động thợ lặn, thuyền cùng ngư dân để tìm kiếm em Thúy những hiện vẫn chưa tìm thấy.
Ngôi nhà của ông Nguyễn Đức Khoa (xóm 6, xã Phương Điền) bị ngập nặng - Ảnh: Nguyễn Khánh Do mực nước dâng cao, một người dân phải dỡ bỏ một số tấm ngói để vượt ra ngoài - Ảnh: Nguyễn Khánh Cảnh tan hoang tại gia đình ông Nguyễn Đức Ninh tại xóm 6, xã Phương Điền - Ảnh: Nguyễn Khánh
Lũ đã vượt đỉnh lũ năm 2007
Sáng 17-10, nước ở thượng nguồn sông Ngàn Sâu đổ về khiến lũ ở các xã Phương Điền, Phương My, Hà Linh (Hương Khê, Hà Tĩnh) lên nhanh. Tại một số xã, lũ đã vượt đỉnh lũ năm 2007.
CTV Tuổi Trẻ di chuyển qua biển lũ ở hai xã Phương Điền, Phương Mỹ. Ông Hoàng Văn Hoàng, bí thư xã Phương Điền, đi trao mì tôm cho một số người dân, cho biết: “Nước lũ hiện ở xã chúng tôi đang lên. Hơn 50% nhà dân bị ngập sâu. Nhiều người dân kêu đói, kêu lạnh, nhiều người cầm hơi qua ngày bằng mì tôm sống”.
Đi trên thuyền vào xã Phương Điền, chúng tôi không khỏi bàng hoàng trước cảnh lũ chạm mái ngói, chạm trần nhà. Một số người dân khi nghe tiếng xuống máy đã trổ ngói ra kêu cứu.
Bà Đặng Thị Hương, 60 tuổi, ở xóm 3, xã Phương Điền, bám lấy hè nhà nói lớn: “Lũ lớn lắm, từ hôm qua hai vợ chồng già tui chỉ biết ngồi trên trần nhà tránh lũ. Bao nhiều tài sản trong nhà gần trôi hết”.
Qua điện thoại, ông Nguyễn Xuân Quyền, phó trưởng Phòng nông nghiệp huyện Hương Khê, cho biết hiện nay nước lũ ở các xã Hương Đô, Lộc Yên đã rút xuống nhưng các xã Hương Thủy, Hương Giang, Phương Điền, Phương Mỹ lũ nặng. Toàn huyện đang còn 10 xã, 2.400 nhà dân ngập nặng, đi lại bằng thuyền.
Băng lũ qua xã Phương Điền mất gần hai tiếng đồng hồ, chúng tôi đến Phương Mỹ. Phương Mỹ như một biển nước trắng xóa. Rất nhiều nhà dân chìm sâu dưới nước, trường học, ủy ban nước dâng gần đến tầng hai.
Ông Nguyễn Hồng Quân, chủ tịch xã Phương Mỹ, nói hơi nghẹn: “Lũ lần này vượt đỉnh năm 2007. Người dân chỉ biết chèo thuyền chạy lũ trong đêm”.
Nước lũ ở Phương Điền, Phương Mỹ vượt đỉnh lũ 2007, nhiều nhà dân chìm trong nước - Ảnh: Văn Định
Ở huyện Đức Thọ, nước ở các con sông đổ về đã khiến 7 xã ngoài sông Lam cô lập hoàn toàn. Nhiều con đường chìm sâu trong lũ từ 3-4m.
Tương tự, ở huyện Vũ Quang, nước lũ cũng khiến rất nhiều xã ngập nặng như Đức Hương, Đức Bồng, Đức Lĩnh. Toàn bộ học sinh trên địa bàn phải nghỉ học.
Nghĩa trang của xã Phương Điền (Huyện Hương Khê) bị ngập nước - Ảnh: Nguyễn Khánh Ông Hoàng Văn Hoàn - bí thư xã Phương Điền đi khảo sát tình hình ngập lũ - Ảnh: Nguyễn Khánh Một chuồng gà của người dân được di chuyển lên thuyền - Ảnh: Nguyễn Khánh Những chiếc xe đạp và vật dụng của người dân được di chuyển đến nơi an toàn - Ảnh: Nguyễn Khánh Ông Nguyễn Văn Hà đang đưa đàn chó và những vật dụng cá nhân của gia đình lên thuyền - Ảnh: Nguyễn Khánh Một chú chó bị cô lập trên một chiếc giường - Ảnh: Nguyễn Khánh Hai chú bé di chuyển trên một chiếc thuyền nhỏ để về nhà - Ảnh: Nguyễn Khánh Trường tiểu học Phương Mỹ (huyện Hương Khê) bị ngập toàn bộ - Ảnh: Nguyễn Khánh Một chú dê được người dân di chuyển lên tầng 2 của trường tiểu học Phương Mỹ tránh lũ - Ảnh: Nguyễn Khánh

Thứ Năm, 10 tháng 10, 2013

Em Sẽ Không Khóc Nữa, Nhé Anh !

Tình yêu là một cái gì đó mơ hồ lắm, đôi khi cảm thấy mình nắm chặt rồi vậy mà tại sao vẫn trôi tuột đi mất? Đôi khi em thấy mơ hồ về cả cuộc sống này nữa, tình yêu, bạn bè, cuộc sống.



Đôi khi em cảm thấy mệt mỏi về tất cả, về bạn bè, về tình yêu, về gia đình, em muốn trốn chạy, em muốn, chạy thật nhanh, thật xa để trốn tránh tất cả, em không muốn đối diện với nó, đôi khi em cảm thấy bế tắc thì em lại muốn gục ngã, muốn buông tay, em yếu đuối phải không?





Có lẽ là em rất yếu đuối mọi người ai cũng nói em như vậy kể cả anh, mọi người nói em hay khóc, nói em mềm yếu, nói em lắm nước mắt, em không phủ nhận, em không giải thích bởi lẽ em là người mau nước mắt, nhưng không phải em muốn sự thương hại từ người khác, cũng chẳng phải em cố tình tỏ ra yếu đuối trước mặt anh để mong anh thương hại, em chỉ là không kìm nén được cảm xúc của mình, em là người không giỏi kìm nén cảm xúc anh ạ.



Em và anh đã từng cùng nhau đi trên 1 con đường, em và anh đã từng có những hồi ức đẹp như trong những câu chuyện cổ tích, em và anh với những chuỗi ngày buồn có, vui có, hạnh phúc có, khổ đau có, anh có còn nhớ anh đã từng hứa gì với em không? Anh hứa “dù cho có chuyện gì xảy ra anh và em vẫn sẽ nắm tay nhé, dù cho chúng mình có chán nhau thì anh và em vẫn đi trên 1 con đường nhé, vì anh chọn em rồi”, và con tim em lúc ấy dường như ngừng đập, em vui, em hạnh phúc, em đã nghĩ đến cái viễn cảnh anh với em cùng nhau vun đắp 1 tổ ấm, sẽ thật hạnh phúc và sẽ chẳng có gì trở ngại nữa…
Thế nhưng cái hạnh phúc mà em tưởng chừng như nắm trong lòng bàn tay rồi thì lại tuột mất, giống như một nắm cát trong tay, em càng cố nắm chặt thì nó càng tuột thật nhanh, em mơ hồ lắm, em giống như 1 đứa trẻ bị cướp mất thứ đồ chơi mà mình yêu quý nhất, em ra sức giành lại nhưng không thể giành về tay mình được nữa, và trong khoảnh khắc ấy em chợt thấm 1 điều ”cái gì vốn không thuộc về mình thì sẽ không bao giờ là của mình…” và em mất anh………đã mất anh…!
Tuyệt vọng? 1 kẻ thua cuộc? Yếu đuối? Bị người đá? Tất cả những gì em nghe được trong suốt thời gian đó là những lời như vậy, em mặc kệ em đã chẳng thèm quan tâm họ nói gì, với em bây giờ tất cả chỉ là sự trống rỗng… ừ thì em thua cuộc, ừ thì em bị đá, ừ thì em chẳng thể giành lại được cái mà người ta gọi là “đồ của mình”. Em để anh đi, bởi có lẽ ta không thuộc về nhau… bởi có lẽ anh hết yêu em rồi… em không biết nữa, chẳng biết rõ lý do là gì nữa, em cũng chẳng thèm giành giật bởi từ trước đến nay em ghét nhất là mấy trò giành giật, em chỉ biết “cô ấy” đã cướp anh từ em 1 cách trắng trợn và không thể táo bạo hơn nữa, nhưng em là kẻ thua cuộc mà phải không anh?




Anh đã không thèm nói gì với em kể từ cái ngày mà em biết ra sự thật ấy và em tự ra đi, em ra đi trước để anh không phải khó xử, nhưng thật ra đấy chỉ là cái lý do em nói ra với anh để anh yên tâm thôi anh ạ, chứ em không hề ổn chút nào, em sợ đối mặt với anh (dù cho người sai không phải em) em sợ gặp anh rồi em sẽ lại khóc, em sợ bản thân mình sẽ “thua” trước mặt anh, em sợ đôi tay em sẽ níu anh lại, em muốn lý trí em thắng trái tim em, vì thế em chỉ còn cách là không gặp anh và em sẽ ra đi, và thế là kể cả 1 cái lý do chia tay em cũng chưa thực sự được nghe (tuy em không muốn nghe) nhưng đôi khi em vẫn hy vọng 1 chút anh ạ, em ngốc lắm phải không anh, em đôi khi đã vô thức nghĩ đến anh, ngày cả trong giấc mơ, và rồi tỉnh dậy nước mắt đầm đìa gối…



Quãng thời gian này đối với em mà nói buồn, đau khổ, tổn thương rất nhiều, em giống như 1 con rùa rụt cổ ngày ngày nằm trong nhà vì sợ “thiên hạ” đàm tiếu… em mệt mỏi anh ạ, em có 1 chút tiếc nuối anh ạ. 5 năm yêu nhau, thời gian với em là quá dài và quá nhiều, em… Em lại khóc rồi, em đã hứa là sẽ không khóc rồi, nhưng em không làm được, nước mắt em cứ rơi anh ạ… Những kí ức về anh cứ ùa về, em nhớ anh da diết, em mở quyển album ra, những bức ảnh anh và em, hạnh phúc, vui vẻ, ấm áp giống như 1 gia đình vậy… Còn bây giờ chỉ có một mình em, anh quên hết rồi, anh có hạnh phúc mới rồi, em nhìn thấy nụ cười hạnh phúc trong đôi mắt anh khi anh bên “cô ấy” và em lại cảm thấy em là 1 kẻ ”bại trận” thực sự.
Em đã quyết định tập quên anh, anh ạ! Sẽ quên hết tất cả giống như anh quên em vậy, xóa hết tất cả kí ức giống như anh xóa em ra khỏi trái tim ấy. Em không cao thượng như những người con gái khác anh ạ, em không muốn nhìn thấy anh hạnh phúc, em xin lỗi, anh thấy em ích kỷ không? Em sẽ rời xa anh, anh ạ. Bởi em sợ 1 ngày nào đó vô tình bắt gặp anh đi với người ấy, Em sẽ đau lắm, vết thương ấy không lành được anh ạ, chỉ là bớt đau thôi,vì thế em muốn rời xa, nói đúng hơn là em muốn bỏ chạy…
Sau này mình có gặp lại nhau không anh nhỉ? 1 ngày nào đấy mình sẽ gặp lại nhau, sẽ đi cùng nhau nhưng không phải là người yêu, 1 ngày nào đó em rạng rỡ hạnh phúc mặc chiếc váy cô dâu, nhưng chú rể không phải là anh, 1 ngày nào đó… em hạnh phúc sẽ rất hạnh phúc, nhưng người mang hạnh phúc đến cho em không phải là anh…!



Em sẽ không khóc nữa đâu anh ạ, em sẽ cười, cười nhiều, em sẽ hạnh phúc, bởi em biết người mang hạnh phúc đến cho em đang ở đâu đó quanh đây!

Thứ Hai, 7 tháng 10, 2013

truyện ngắn hay tấm bưu thiếp cuối cùng

Tấm Bưu Thiếp Cuối Cùng

Phương Nam, nơi những cánh chim tìm về trốn cái lạnh thấu gan trời Bắc thì con người phải chống đỡ với những cơn mưa như trút nước. Có lẽ, mưa chính là đại từ phổ biến nhất ở đây lúc này. Mọi lý do, mọi cuộc gặp gỡ và có lẽ là cả chia ly đều bắt đầu từ nó. Thành phố mưa ảm đạm chưa từng thấy và nơi trú ẩn an toàn nhất cho con người chính là căn nhà nhỏ ấm áp và bình yên.


Lúc này, ở phía đông thành phố, một chiếc  bóng màu đen lạnh lẽo in trên tường, tương phản với ánh sáng rực rỡ của chiếc đèn nê ông sưởi ấm căn phòng. Một mình Tiểu Minh lặng lẽ ngồi tmột góc, bản Secret garden dang dở ngân nga trên loa máy tính. Anh ngồi đó chắc cũng đã vài tiếng đồng hồ. Cái bóng gần như không cử động trong thời gian đó.


Trời vẫn mưa, một khuôn cười rạng rỡ trong  tấm bưu ảnh cũ ở trên bàn. Trong tấm bưu ảnh đó, lẫn giữa đám thanh niên Nhật bỗng xuất hiện một con người hoàn toàn khác, một nét đẹp khác, điệu cười, trang phục của cô và khuôn mặt xinh đẹp ấy đến từ một nền văn hóa khác.  Anh không nhớ mình đã nhìn vào tấm bưu ảnh đó bao lâu rồi nhưng anh vẫn nhớ như in cái tin nhắn cuối cùng định mệnh ngày đó. Không ai trong số những người bạn của cô và đặc biệt là anh có thể quên được…

10h tối giờ Việt Nam, điện thoại của anh đổ chuông rất nhiều lần, trong khi anh phải chống chọi với cơn mưa tầm tã thứ 1000 trút xuống thành phố, anh vội vã bước vào nhà, những giọt nước mưa còn lại nhỏ xuống sàn, bám vào tay nắm cửa, chạy dài qua tóc xuống mặt lạnh toát. Tim vẫn còn đập liên hồi vì cuộc chiến với cơn áp thấp, dòng tin nhắn lờ mờ hiện lên trên màn hình đã bị những giọt nước mưa vô tình  làm mờ đi: “Em sắp trở về Việt Nam, bác sỹ nói em bị bệnh rất nặng. Em sợ,  tại sao lại là em. Tại sao Chúa lại chọn em. Em không thể, em đã khóc rất nhiều. Em rất nhớ anh”.


Ngoài kia, gió đang gào lên từng cơn, tiếng rít lạnh băng như tiếng gầm của một con quái vật dễ khiến người ta sởn gai ốc. Cái bóng trên tường đã bắt đầu di chuyển. Lướt qua bức tranh phong cảnh mùa thu treo trên tường. Đám lá vàng ma mị trong đêm mưa. Cái bóng di chuyển ra gần cửa kính. Ở bên ngoài những điểm sáng và tối chen lẫn vào màu trắng của mưa. Thành phố của kẻ cô độc  như Tiểu Minh  trở nên lạc lõng và vô hồn.



Thế nhưng, có một người lại rất thích mưa. Chỉ có mưa mới khiến cho cô có cảm giác bình an và được che chở. Và trên thế gian này, cũng chỉ có cô là người có khả năng trả lại bình yên cho kẻ cô độc kia.



Hai năm trước


Trong khi Tiểu Minh đang cặm cụi với đống đồ quyên góp cho trẻ em trong một chương trình từ thiện mà anh tổ chức, thì bỗng đâu có một giọng nói con gái cắt ngang sự tập trung của anh. Giọng nói ấy bắt đầu bằng hai từ cộc lốc:”Chào anh”.



Tiểu Minh còn chưa hiểu chuyện gì. Anh quay mặt sang ngơ ngác tìm xem kẻ kiêu hãnh đó là ai thì gần như, có thể nói là ngay lập tức khuôn mặt thanh tú và đôi mắt quyến rũ của kẻ kiêu hãnh đó đã khiến anh liêu xiêu. Và Tiểu Minh gần như hét toáng lên khi biết đó là Hạ Vi – kẻ giấu mặt bấy lâu nay vẫn âm thầm thay mặt tổ chức của cô ủng hộ cho những chương trình của anh. Đến hôm nay, cô đã hoàn toàn lộ diện. Và tất nhiên cô sẽ phải đối diện với hàng vạn câu hỏi tới tấp của Tiểu Minh để giải đáp cho cách hành động bí ẩn của mình.


Hạ Vi không chỉ sở hữu một khuôn mặt thanh tú, mà vũ khí hủy diệt của cô lại chính là giọng nói. Cái chất giọng lai của một kẻ sinh ra và lớn lên ở thủ đô nhưng đã pha chút nắng phương nam sau nhiều năm sinh sống ở đây trở nên đầy mê hoặc. Sự mê hoặc của nó chẳng khác nào giọng nói của cô phát thanh viên chương trình âm nhạc buổi sáng trên radio, có thể  lôi tuột người ta đi theo giai điệu sau mỗi lần cô cất lời. Hôm nay, chính thứ vũ khí đó đã hạ gục Tiểu Minh. Thần tình yêu hôm nay có lẽ đã làm nhiệm vụ  với một chiếc gươm thần sáng. Bởi thế mới trút xuống nhân gian thêm một tiếng sét ái tình.



Trước đó dù chưa một lần gặp mặt, nhưng Tiểu Minh biết khá rõ về cô. Họ quen nhau qua một người bạn, người đã mang thông tin chương trình của Tiểu Minh đến với Hạ Vi. Người bạn đó còn không quên dành hẳn một ngày để giới thiệu về Hạ Vi  với Tiểu Minh. Nhờ thế mà anh mới biết rằng, cuộc đời đã có lúc không công bằng với Hạ Vi,  đôi mắt trong veo ấy đã từng có những ngày ướt đẫm…



Hạ Vi sinh ra và lớn lên ở Thủ đô,  ngày cô 7 tuổi cha mẹ cô đã ra đi mãi mãi trong một tai nạn để lại Hạ Vi còn quá ngây thơ để thấu hiểu được nỗi đau quá lớn trong đời,  đứa bé non nớt ấy đã may mắn thoát khỏi tai nạn vì đã được gửi vào lớp học. Nhưng những giọt nước mắt ngày đó sẽ mãi mãi theo cô cùng với nỗi cô đơn sâu thẳm đến suốt cuộc đời. Ngay sau đám tang của cha mẹ, một người họ hàng xa đã nhận nuôi Hạ Vi, họ gọi cô là con, và yêu thương Hạ Vi bé bỏng ngày ấy hơn cả con đẻ của mình. Cha nuôi của cô vì không muốn con gái phải đụng chạm với quá khứ, đã gửi cô sang Nhật ngay năm nhất đại học. Để Hạ Vi sẽ không bao giờ phải nhìn lại những mất mát ngày xưa.



Đất nước huy hoàng mà người ta vẫn biết đến với  hoa anh đào và những võ sĩ Samurai huyền thoại đã đã lấy đi của Hạ Vi 3 năm trời miệt mài trên sách vở và dự án. Càng ngày Hạ Vi càng trở nên xinh đẹp, quyến rũ, và trải niệm hơn. Nhưng  mỗi ngày trôi qua bên trời xứ lạ là thêm một ngày nặng trĩu nhớ quê hương, cô không thể tiếp tục bất kì mối quan hệ nào. Cô về nước ngay sau khi nhận kết quả tốt nghiệp. Bỏ mặc cô bạn cùng phòng 3 năm đã  khóc suốt một đêm vì giữ cô ở lại.



Hạ Vi về nước, bước sang một trang mới của cuộc đời với việc gia nhập vào phòng đối ngoại của một hãng thời trang quốc tế, cô cũng đồng thời đóng vai trò cố vấn và trợ lý cho một số tổ chức nhân đạo lớn. Điều đó đã mang cô đến gặp Tiểu Minh.  Trước khi họ gặp nhau, trong suy nghĩ của Hạ Vi thì Tiểu Minh là một mẫu người thu hút phụ nữ, một kẻ thân thiện và tốt bụng hết mức ngay cả những lúc không cần thiết,  và nhất là lại sở hữu một khuôn mặt rất nam tính.  Chính Hạ Vi cũng đã bị say nắng trong lần gặp đầu tiên ấy.



Chỉ đến khi cô nhận ra mình đang nắm tay anh trên con đường liễu rũ bao quanh hồ lớn nằm ở trung tâm thành phố cô mới thực sự nhận ra mình đã bị tình yêu đánh gục từ lúc nào. Họ đã cầm tay nhau như thế đi hết từ những con phố nhỏ, băng qua dãy cửa hàng băng đĩa treo đầy những áp phích nhạc mới. Băng qua những hàng quán trưng bày những đồ ăn đủ sắc màu, 1h, 2h và cả một buổi chiều hai con người ấy đã đi cùng nhau như vậy. Cả cô và anh đều không nhớ mình đã nói với nhau những chuyện gì. Con đường chiều rợp lá mùa thu. Trong suốt những ngày đó cô và anh đã cùng nhau đi qua biết bao nhiêu bến bờ hạnh phúc. Tình yêu của Hạ Vi và Tiểu Minh đã đi vào cả những trang nhật ký mới  của  Hạ Vi.



” .. Anh có biết là em thích mưa,



vì trong mưa sẽ không ai biết được là em đang khóc…



Đã có lần em nghĩ nỗi cô đơn sẽ theo em đi về vô tận…



Nhưng anh đã  mang  nắng đến bên em …



Phủ kín tâm hồn em, trái tim em ngập tràn hạnh phúc…



Giờ này em chỉ nghĩ đến anh…”



Ngày tháng .. năm … sắp tròn một năm kỷ niệm tình yêu,



Lại một cơn áp thấp nữa tràn về thành phố. Đường mưa như trút nước. Nước tràn ngập mênh mông khắp mọi nơi. Nhiều cây mọc hai bên đường đã không chịu nổi sức gió bật cả gốc chắn ngang đường. Trên radio người ta đang phát đi những cảnh báo nguy hiểm và hạn chế mọi  loại phương tiện tham gia giao thông trên đường. Giọng cô phát thanh viên đầy xúc động và lo lắng khi đọc thông báo những chỗ nguy hiểm. Thế nhưng, Tiểu Minh dường như không hề để ý đến mọi thông báo đó. Anh vẫn lao xe vut vút trên đường. Chưa bao giờ anh thấy buồn như vậy. Có lẽ anh cũng không hiểu được rằng mình đang làm gì lúc này. Suốt con đường về,  anh chỉ biết hỏi mình tại sao. Anh không thể hiểu được quyết định của Hạ Vi. Có lẽ mãi mãi sẽ không bao giờ hiểu được. Có trách mình cũng không thể làm gì hơn lúc này. Bằng cả nước mắt và cả tình yêu cô dành cho anh Hạ Vi thuyết phục anh rời khỏi Việt Nam cùng cô nhưng anh đã không đồng ý bởi anh chưa bao giờ sẵn sàng cho điều đó…



Tấm bưu thiếp cuối cùng



Ngày đưa Hạ Vi ra sân bay, Tiểu Minh nắm chặt tay cô đi đến tận lúc ra cửa soát vé. Họ nhìn nhau hồi lâu, cô lao đến ôm anh, anh lẩn tránh một cái ôm nghẹt thở như mọi lần. Con đường về của anh ngày đó dài bất tận. Anh những tưởng rằng mọi cánh cửa gần như đã đóng lại vì thiếu cô.



Những ngày sau đó, Hạ Vi không liên lạc nhiều với anh, vì mỗi lần như thế là cô không ngăn được nỗi nhớ, không ngăn được những giọt nước mắt. Cô không muốn ở lại thêm, có lẽ  quá khứ đau buồn ngày nào đang trở vè  gặm nhấm dần những tháng ngày trở lại. Cô lại ra đi, dường như  không thể đối mặt với nó thêm một lần nào nữa. Và cô mong anh sẽ đi cùng cô.  Hạ Vi vẫn thường xuyên gửi những tấm bưu ảnh chụp lại những nơi cô đã đi qua, tất cả đều rất đẹp , rất rạng rỡ. Đằng sau mỗi tấm cô đều không quên đề dòng chữ: “forever love…” – kèm theo đó  là địa chỉ của cô, ngày giờ viết thư. Cô cũng thường xuyên dặn dò anh hãy kiên trì với lớp ngoại ngữ. Rồi anh sẽ sớm sang hội ngộ cùng cô. Tất cả những gì cô chờ mong chỉ có vậy.



Tiểu Minh đã in một tấm ảnh mà Hạ Vi chụp chung với những người bạn để lên bàn làm việc của anh để anh có thể thấy cô gần hơn. Anh cũng thường xuyên gửi thư điện tử cho cô, trừ khi quá bận vì công việc.
Cho đến một ngày, Tiểu Minh nhận được một tấm bưu ảnh của Hạ Vi, tấm cuối cùng mà cô gửi cho anh. Ở nơi cô đứng, xung quanh phủ đầy tuyết trắng, vẫn nụ cười ấy trên môi nhưng cô đã gầy hẳn đi so với trước. Đằng sau tấm ảnh Hạ Vi đề:
“Em sắp chuyển nơi ở mới, em sẽ đi làm cho một công ty khác, cuộc sống của em giờ có quá nhiều biến động Tiểu Minh ah, khi nào ổn định em sẽ liên lạc lại với anh”.

Nhiều tháng trôi qua từ tấm ảnh cuối cùng ấy, Tiểu Minh dằn vặt mình trong đợi chờ và hàng ngàn câu hỏi. Tất cả những email anh gửi đi đều không có trả lời. Hạ Vi giờ đang ở đâu? Chỉ có những bức chân dung  trên tường đang  nhìn vào anh mà không một lời  giải đáp. Anh trở về đúng nghĩa của một kẻ cô đơn. Ở nơi mà những kẻ cô độc muôn đời đang lạc lối….

Trích nhật ký Hạ Vi trước khi rời Việt Nam:

“Tiểu Minh của em, lá thư này sẽ chẳng bao giờ đến tay anh, cũng như lý do em phải đi mà anh sẽ không bao giờ biết, em không thể, không bao giờ muốn làm anh đau khổ. Em cũng không thể cầu xin anh hiểu và tha thứ cho em.  Hôm nay, em chưa bao giờ thấy mình tuyệt vọng như vậy, chỉ mới buổi sáng thế giới của em tất cả là anh. Thì giờ đây em phải ra đi. Anh sẽ chẳng bao giờ tin nổi những gì ông bác sỹ ấy nói với em, chính em cũng vậy. Ung thư ư? Dù ông ta có an ủi em rằng, bệnh của em có thể chữa được ở nước ngoài thì em cũng không thể nào tin được. Nhưng tại sao lại là em? Em không thể, em sẽ phải đi…”

Đã có lúc Hạ Vi tưởng mình sắp rời xa thế giới, 3 tháng liền ở đất nước xạ lạ cô không còn gửi thư và ảnh cho anh.  Chỉ đến khi không còn thấy mình có thể gắng gượng hơn nữa, cô đã làm một việc mà chẳng bao giờ cô tha thứ cho mình.  Đó là nhắn tin cho anh….



Đó là một ngày trời mưa khắp mọi nơi khi Tiểu Minh nhận được tin nhắn của Hạ Vi.